- Viết Lúc: 7:09 AM - Thursday, April 3, 2014
- Người Viết: Unknown .
Lặng Lẽ Em Về!

Lặng lẽ em về với lặng lẽ của đêm
để lòng yên tĩnh không nghĩ ngợi thêm điều gì nữa
chẳng còn quan tâm đến những điều hẹn hứa
tay tự ôm mình nghe tiếng thở thời gian…….

Em lại trở về cùng những ngón tay đan
khi ánh sáng ngày không còn dày thêm nữa
em về lại tro tàn và mong vẫn còn hơi ấm lửa
mong sưởi tay mình sau những trận gió mưa….
Em lại trở về với một ngày có ba buổi tối, sáng, trưa
thỉnh thoảng thấy lòng như hãy còn say ngủ
công việc ít nhiều,chẳng biết thế nào là đủ
lòng cứ hững hờ như từng đợi một mùa thu….
Em lại trở về với những ngày âm u
bầu trời xám với những đốm màu lặng lẽ
với những con đường bước ngàn lần có lẻ
để tìm lại gì…em có định tìm gì đâu….?!
Em lại trở về với những giai điệu nhạt thếch giữa đêm thâu
nỗi buồn da diết chẳng còn biết đâu là đêm dài hay ngắn
chẳng còn biết đâu là đêm đen hay ngày trắng
tất cả nhập nhằng,tất cả hoang mang….
Em lại trở về lục lọi những cảm xúc lang thang
một ngày đầy gió chúng rủ nhau đi mất
chúng bỏ quên em cùng những cơn mơ có thật
chúng lạc mất rồi…ai sẽ tìm giúp em đây?
*
**
***
Nhất định sẽ quên

Nhất định sẽ quên em
Như chưa bao giờ nhớ
Dẫu trong tim ngọn lửa
Thiêu đốt mình mỗi hôm

Nhất định sẽ thôi buồn
Như đời vui biết mấy
Dẫu nụ cười rất chảy
Mặt dài hơn cái bơm

Nhất định sẽ thôi luôn
Tự cancel ánh mắt
Dẫu đôi lần se sắt
Khi thấy em thoáng qua
Nhất định, nhất định là…
Nhất định, nhất định xa
Nhất định và nhất định
Úp mặt khóc cái oà

Quên thế nào cho nổi
Trừ phi mất trí rồi
Nhớ để đâu cho hết
Nẻ bợt cả bờ môi

Thì gục đầu vào gối
Thì kéo thuốc hết ngày
Thì vào ngồi quán cũ
Khói thuốc se mắt cay


*
**
***
Nỗi nhớ


Biển có sâu vạn dặm
Trời có rộng thênh thang
Chưa thể nào in đậm
Nỗi nhớ anh từng năm.

Ở bên kia nỗi nhớ
Anh có mơ về em
Tay trong tay dạo bước
Trên ngõ hoa rộn ràng.

Trăng đêm nay sáng tỏ
Sao lấp lánh muôn màu
Nối hai đầu nỗi nhớ
Xích gần lại bên nhau.

Sài Gòn mưa tầm tã
Nhưng mắt em trong xanh
Ca ly buồn trắng xóa
Tình thương còn để dành.
*
**
***
Giống nhau

Nếu em muốn biết được vì sao anh
Lại yêu em chân thành, tha thiết vậy?
Em yêu ạ, anh yêu em là bởi
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.
Ánh mắt em đầy hy vọng nhưng buồn
Tỏa ánh sáng chói ngời như tia chớp
Trong lòng em ngập tràn bao mơ ước
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.
Thân hình em kì diệu và mong manh
Như người đẹptai phim sex ve dien thoai thành Tơ-roa thuở trước
Vẻ lộng lẫy trên mái tóc, trên ngực
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.
Tình yêu chân thành, tha thiết cháy lên
Mỗi giây phút lời “yêu em” anh nói
Nhưng em bước đi, không thèm ngoái lại
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.
(Nguyễn Viết Thắng dịch)


Cánh bướm vườn xưa

Đêm qua tôi lại mơ về khu vườn
Với những tiếng chim
Với hương ổi chín
Và những cánh bướm chập chờn cổ tích.
Đêm qua tôi thấy tôi thơ dại
Trèo cây đuổi bắt những tiếng ve


Thư tình: Đi qua nỗi đau ngày không anh
Cái giá lạnh đầu đông đã không thắng nổi cái lạnh tê tái cõi lòng ai... Có người con gái đông về mang một kỷ niệm thương đau. Những tưởng cuộc đời đã cho ta tất cả một người chồng yêu thương và 2 đứa con ngoan hiền nhưng nào ai biết được chữ ngờ đến với chị quá vội và quá nhanh. Bao đứa trẻ cần bàn tay vỗ về của bố, ôm bố mỗi khi giận hờn. Vậy mà tết này hai đứa nhỏ không được sum vầy cả một gia đình như bao bạn cùng trang lứa, phải chăng chúng còn quá nhỏ để thấy được sự mất mát mà chúng đang phải chịu thiệt thòi.


Trái tim rung động khi còn trên ghế nhà trường và tình yêu thầm lặng thêm 3 năm. Họ vẫn kiên định chờ nhau giữ trọn chữ tình thầy trò rồi tình yêu và cứ thế thời gian trôi đi trải qua tháng ngày sinh viên vất vả ngược xuôi họ tay trong tay nhau bằng một đám cưới không quá xa hoa nhưng với họ đó là thành quả của tình yêu, họ mãn nguyện với hạnh phúc đó. Nhưng người xưa có câu đời người con gái 12 bến nước biết bến nào trong. Chị yêu anh và đồng ý đến với anh nhưng dường như chưa có sự dung hòa với bố mẹ chồng, chị đã phải chịu nhiều áp lực nhưng vì tình yêu chị đã cố gắng vượt qua tất cả, vượt lên cái thành kiến trong gia đình, chị luôn làm tốt trách nhiệm của một người con dâu và giữ trọn chữ hiếu.


Thấm thoát cũng đã 5 năm trôi qua thời gian không lâu nhưng cả hai anh chị đều cảm thấy hạnh phúc với hai đứa con ngoan và vì thế mà cả hai đều cố gắng để sau này muốn các con có cuộc sống tốt hơn và còn nhiều mơ ước còn dang dở. Tiếng trẻ bi bô gọi bố mỗi khi đi trường về, tiếng bố quát mắng khi con làm sai...Giờ còn đâu nữa tiếng gọi con, tiếng bố thân yêu. Cơn đau nhẹ đã làm anh thấy mệt nhưng gắng gượng để khi không thể kìm nén được hơn nữa anh đi khám. Chợt giật mình khi biết chồng mang trong mình căn bệnh quái ác nó sẽ lấy đi sự sống của anh, cướp đi cái hạnh phúc mà gia đình chị đang có. Trời ơi, anh chỉ mới có 33 tuổi đời thôi còn chị sao mà quá trẻ với hai đứa con còn bé, đứa còn bi bô chưa hiểu gì. Ung thư máu, một căn bệnh ít người qua khỏi, sao bắt anh phải gánh chịu chị đau buồn biết mấy, cố gắng chạy chữa cho chồng nhưng cũng chỉ cầm cự được 6 tháng rồi anh cũng bỏ chị và hai đứa con nhỏ ra đi.


Chênh vênh bên mảnh đời bi đát, anh để lại cho chị một gánh nặng thời gian khi các con chị còn quá nhỏ, giờ đây một mình chị sẽ còn rất khó khăn để nuôi dạy chúng lớn khôn. Chúng sẽ tủi thân lắm khi tết này không được bố mẹ đưa đi chúc tết, sẽ không còn bố đón đưa khi con tan lớp. Chị đã phải chịu bao đau khổ mà giờ thêm gánh đau thương, con đường phía trước rồi sẽ ra sao khi chồng không còn những đứa con còn rất nhỏ vô tư hồn nhiên chưa biết gì, chưa cảm nhận được tình thương yêu. Và từ đây cuộc đời chị sang một ngã rã khác. Có lẽ chị sẽ phải mạnh mẽ vượt lên như chính con người chị vượt lên trên số phận trái ngang để giành tất cả tình thương yêu cho hai đứa con của mình. Chị hãy cố gắng lên nhé!





icon facebook icon google plus icon zing
Cùng Chủ Đề